Note #2 – Tập viết ngôn lù
Một ngày mưa phùn đầu đông chúng ta gặp nhau để rồi một năm sau mọi chuyện như đến thật tình cờ, anh nhớ rằng khoảng khắc khi lần đầu gặp em chúng ta không có bất kỳ sự gắn kết nào cả, mọi chuyện nhạt nhòa và những ký ức không còn đọng lại nhiều, với anh, em là một cô gái bé nhỏ, nhút nhát và kinh thầm cái giọng điệu chém gió vô cùng đa cấp của anh, lúc đó, công nhận là mình thật là đa cấp, vạch ra những tương lai kinh doanh rạng ngời bằng nước bọt...
Bẵng đi khoảng thời gian đó, khi mỗi người một hướng riêng, thì nhận được lời kết bạn trở lại của em, ngạc nhiên thay là sau 1 năm chả còn nói chuyện chúng ta lại có thể biết lại nhau, mà thực tình theo em nói là biết qua cái cộng đồng isocial khỉ ho cò gáy toàn các con zời chém gió và khoe thành tích, bản thân cũng nhớ là cũng vào đó up stt hỏi linh tinh và comment đá đểu vài người… Ồ, thật là hay,
Hay là vì nhờ lần đi uống bia up ảnh lên mà chúng ta được cái hẹn mưa gió vào một ngày mưa phùn nhẹ, anh còn nhớ rằng hôm đó dường như ánh mắt đầu tiên chạm vào nhau đã nảy ra những tình cảm đầu tiên của hai đứa, một cảm xúc không hề nhẹ đến với anh khi trước mặt là một cô gái xinh đẹp, hóm hỉnh và ăn nói dịu nhẹ, điều này khác xa với lần gặp của chúng ta một năm trước, em đã trưởng thành và như một đóa hoa phù dung ửng hồng trong chớm đông. Nụ cười, ánh mắt, cái vuốt tóc, lúc lấy tay che miệng khi cười, mọi biểu cảm trong buồi uống trà đó đã làm anh thấy thật vui vẻ, những cảm xúc tươi tắn hiện hữu, thật tình, lúc đó anh nghĩ chúng ta đã là của nhau, dành cho nhau…
Và rồi ồng trời đưa ta đến với nhau như định mệnh, cái nắm tay nối tiếp những nụ hôn chắp cánh cho tình cảm hai đứa càng gắn kết hơn, nhưng lần dỗi hờn và tưởng chừng xa nhau, sự dịu hiền và nhẹ nhàng của em đã kéo chúng ta trở lại, anh cảm ơn và luôn hiểu điều đó, anh xin lỗi vì đã nhiều lần khiến em rơi lệ vì những chuyện không đâu…
Anh tin rằng thời gian trôi đi hàng ngày là hàng ngày chúng ta cố gắng hơn, cố gắng xây dựng và củng cố cho tương lai sau này, khi mái âm riêng, ngôi nhà và những baby trào đời, một ngày không xa nữa, phải không em… Quảng đường dù đi có vất vả, những cạm bẫy giữa dòng đời, những lúc tưởng chừng vỡ tan những mảnh ghép, nhưng hi vọng rằng, hôm nay có thể mưa gió, ngày mai có thể bão bùng, ngày kia thì u tối thì ngày kìa nhất định sẽ tươi sáng… Mặt trời không thể biến mất để bóng tối trị vì được…
Và anh muốn nói với em rằng, em thật là xinh đẹp, cô gái của cuộc đời anh, sẽ có lúc nào đó thời gian, không gian và mọi sự đổi thay, nhưng hi vọng rằng chúng ta sẽ vẫn nắm tay nhau đi tiếp con đường này, từ những ngày hè đầy nắng, mùa thu gió heo mây, mùa đông với cái lạnh cắt da hay mùa xuân đâm chồi nảy lộc… những năm tháng bên nhau… thật hạnh phúc. Cảm ơn em, người anh yêu… Nắm tay anh nhé!
P/s: Tập viết văn ngôn tình, mọi sự việc và nhân vật hoàn toàn không rõ có thực hay không, mong mọi người hiểu và không nghĩ lung tung…