Thiên Đăng
Thiên Đăng
Kìa, cái gì kìa, ánh sáng lấp lóe giữa màn đêm sâu thẳm
Thật lạ kỳ, thân xác mỏng manh với tâm hồn bé nhỏ có thể bay cao trong gió
Dần đà, lên cao, lên cao, soi tỏ, chiếu sáng, rồi biến mất, nhường chỗ lại bóng đêm
Nhưng khoảng khắc tan biến đó, nó lại là một sự khởi đầu sáng tỏ
Thân xác rơi xuống không dấu vết, vì đã hoàn thành trách nhiệm, cho linh hồn
Mất bao lâu để có được ta?
Phải chăng rất nhiều tâm sức
Vậy mà khi trái tim sáng rực
Ta không còn của riêng người thắp sáng
Ta bay lên chiếu sáng cho mọi người
Đúng vậy, giờ ta là của tha nhân
Bay lên cao chiếu sáng
Đem lại niềm vui tiếng cười?
Đem lại hi vọng ước mơ?
Hay để tưởng nhớ, bớt ưu phiền?
Ta cháy cho mọi người, cũng như cho chính ta
Vì ánh sáng này sẽ nhanh tàn trong gió
Thân xác này sẽ rơi xuống màn đêm tăm tối
Sẽ không ai còn nhớ ta nữa
Điều ấy thật là tốt biết bao
Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình
Ta đắm chìm mình trong hoan hỉ…
Tha nhân hỡi…
Bọn mi cũng như ta, như chiếc đèn dầu sắp cạn
Nhưng bọn mi định tắt ở đâu? thắp nữa ở đâu?
Hay phó mặc cho người cầm đèn quyết định?
Bọn mi cuỗng quẫn trong bóng tối mãi rồi
Khi bấc đèn cháy hết, cũng nào hiểu được ra
Riêng ta, được bay cao, sáng đủ cho ai cần
Rồi tắt, hòa mình cùng ánh sáng, ở trên cao…
thiendang