Tổng hợp thơ tháng 10/2017

Một hai ba chén ngỡ mình say
Thần lúc lên cao lúc xuống đều
Cứ ngỡ là mình lạc tiên cảnh
Ngờ đâu ma chướng bủa vây ta

Ta uống hết mình say bí tỉ
Làm phiền cố hữu phục vụ ta
Xấu hổ thay sao việc đành thế
Xin lỗi cuộc đời xin lỗi ta…

================================

Ta lặng nghe những câu chuyện tha nhân kể
Nó tầm thường và đơn giản biết bao
Những mẩu chuyện vui thật khôi hài
Như những trò chơi giản đơn vậy
Thật bình thường khi nghe những điều ấy
Ta vứt bỏ hết những lớp áo quần
Vứt bỏ hết những điều rác rưởi
Để ta trở về là trẻ thơ
Để ta là kẻ ngu giữa dòng đời
Để ta là kẻ khờ trong thiên hạ
Để ta trong trẻo và vui tươi
Ta như là trong kiếp sống cuối cùng vậy…

================================

Giờ đây không bạn cũng không hoa
Chỉ có mình ta với ấm trà
Cảnh hương mấy sắc trời mây trắng
Một ít mùi hương cứ đậm đà

Trà từng ngụm đầu đắng chát quá
Sau thấy ngọt dần lịm miệng ta
Trà đắng như cảnh đời thấy đắng
Xong ngọt tuỳ ta biết thưởng trà

================================

Trống vắng

Ngoài hiên giọt mưa kia tí tách rơi
Phòng vắng không người đèn le lói
Nghe tiếng mưa rơi buồn thấm vào tai
Còn lại đâu dư âm của tha nhân vang vọng
Về những điều mà ta chưa biết, chưa hiểu
Về những bài học để thành người

Cái lành lạnh se se luồn lách qua ô cửa vỗ vào từng lớp da
Mang đến cái man mát của buổi chiều thu mưa lất phất
Mang đến sự thờ ơ đến khó tả của những con người
Mang đến nỗi niềm hi vọng thoát khỏi những vướng mắc tơ vò cuộc sống
Nhưng đâu đây vẫn còn hi vọng và hơi thở cuộc sống
Từ tiếng sấm rền vang xa xa hay những lá cây xanh mướt nhỏ li ti rung rinh theo gió
Những mảnh hồn tất bật lao theo âu lo của cuộc sống thường trực
Hay đôi mắt linh thiêng đang nhìn ta trên bức tường đối diện kia
Đừng sợ gì cả hay an trú vào tha lực cao siêu
Bởi vì ta sẽ lạc bước vào mê cung không lối thoát
Bởi vì ta sẽ trở thành những con chiên ngoan đạo bị dẫn dắt bởi vô minh

Mưa hắt vào mặt làm khó chịu hay tươi mát?
Là giọt cam lồ nhỏ xuống đánh thức tâm du
Hơi thở về làm thân tâm gắn lại
Chuỗi ngày này có nó dẫn đường đi…

================================

Chiếc lá cây rung ring trước gió
Ngoài ô cửa sổ che gần hết bởi rèm
Những tia nắng cố xuyên qua
Những chiếc lá đó để đến được gian phòng
Chiếu lên không gian dường như ảm đạm
Khi có người ngồi đó nghĩ vu vơ về ngày mai
Thi thoảng ngước nhìn ngọn nến đang cháy
Chiếu lên hai bức tranh tôn giáo sâu xa
Thể hiện mong cầu về giàu sang trí tuệ

Nguồn nhạc phát ra có làm tâm hồn thêm trầm lắng
Hay sự trầm lắng giả tạo che đi nỗi buồn man mác
Về ngày mai, về ngày ta không biết, nó sẽ sảy ra chứ?
Thật kì lạ khi một kẻ khù khờ ngu ngốc
Lại có diễn phúc gặp ánh sáng của nhân loại
Điều này làm dấy lên bao nhiêu chất vấn
Về loài người, về sự sống mà ta đang có
Nhưng rồi nhận ra rằng đó vẫn là sự ngu ngốc
Khi tổn hao sức lực cho những điều khiến
Bản thân ngày càng nhiều câu hỏi hơn
Khôn làm chi khi kẻ ngu sẽ tiếp bước nhanh hơn
Trên con đường tha nhân đã chọn…

 

thiendang

 

You may also like...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *