Tổng hợp thơ tháng 12/2017 – phần 1

Vàng vàng trắng trắng hòa quện nhau
Nắng chiếu tâm gan ánh sự hồng
Mây bay thả thướt người mơ mộng
Gọi cách si tình ước duyên tơ..

======================

Không không không không không không không
Không lại về không có về không
Vạn pháp xoay vần muôn vàn kiếp
Chỉ quay quanh tâm đó là không

======================

Mênh mông bể nước sương mờ
Trời mây trắng xoá một màu như tranh
Hồn đi khắp nẻo trong đời
Mê mờ khi dứt năm uẩn lộ thân….

======================

Thực ra tâm thanh thản là đích đến tối hậu cần đạt được, vì vậy, sự phô diễn của nhân quả hay cầu mong thần thông trên đường tu tập cũng chỉ là tác nhân ngăn cách hành giả đến với thanh thản, đến với sự giải thoát vĩnh viễn của tâm! Hãy tỉnh giác…

======================

Tâm cô đơn, tâm không thanh thản
Tâm sinh hư, tâm mất kiểm soát
Như ngựa hoang, cần được thuần hoá
Tâm thanh thản, ân sủng đến rồi…

======================

Ngã và chấp là đôi bạn thân
Ngã sinh chấp mới hình thành theo
Ôi hi vọng chi trên muôn vạn
Chỉ muốn là lót dép cho người

======================

Dòng trắng là dòng lên
Dòng đỏ là dòng xuống
Cứ lên lên xuống xuống
Rồi lại xuống lên lên

======================

Con chó ta nhỏ mà thịt được
Chó tây trông đẹp khó thịt ghê
Cùng là chó sao phân biệt thịt
Cùng là người sao phân đúng sai

======================

Thấy người như chó
Thấy mình là chó
Tất cả thành chó…
Ôi chó…

======================

Lạc mê một khoảng vùng không
Nhìn xa thăm thẳm một vùng nước trôi
Thượng nguồn róc rách trong lành
Hạ nguồn rác rưởi vàng thô trộn đều…

======================

Mưa phùn lấm tấm rơi rơi
Đám mây khoảng trắng một vùng lơ thơ
Thẫn thờ phố lạnh buồn thiu
Một mầu xám xám bao trùm không gian…

======================

Tha nhân hỡi, người bảo mặc sức tung hoành
Hãy làm điều mình muốn và phút chót hãy quay đầu
Vậy khi con như mũi tên lao theo dòng chảy ngũ độc
Liệu còn sức quay đầu bơi đến dòng sông vĩnh hằng…

======================

Chuyện về mùa đông

Nắng kia hỡi mi ở đâu?
Sao để mây xám phủ đầy
Sao để gió thổi đìu hiu
Sao để mưa phùn lấm tấm
Xâm chiếm lấy hơi ấm và sắc vàng
Cho nắng kia vụt mất…

Cái sự vô định của nước lại đông cứng thành đá
Cái sự xanh tươi của cây lại rụng rơi thành cây khô
Sự vận động của muôn loài chậm lại
Sự khắc nghiệt của thời tiết úa vây: cái lạnh

Nhưng dưới lớp băng đó vẫn là nước
Những mầm xanh vẫn ủ mầm chờ xuân sang
Mọi loài vẫn sống vì sự sắp đặt của tự nhiên
Cũng như đông giá là mảng xám trong bức tranh cuộc sống

Làn hơi thở này trở nên thi vị vì mùa đông
Cái nắm tay này trở nên ấm áp nhờ giá lạnh
Những cái ôm thật chặt để trao hơi ấm
Nụ hôn ngọt ngào

Mưa lất phất
Trời trở lạnh
Mặc áo ấm
Thấy hoan ca?

Sự cô đơn được đắm chìm trong mùa đông
Như những cục nước đá để cùng băng tuyết
Không thể tan được, mà nhân lên ngàn lần
Càng làm lòng người thưởng thức lặng đọng
Khi chạm đáy
Thì sự cô đơn vụt mất
Nhường chỗ cho tình yêu thương
Tràn ngập thế gian
Đôi khi
Vị của cô đơn tột cùng
Trân quý hơn
Vạn lần được người đời chăm sóc
Vì người đời đâu thể chăm sóc được cái quý nhất của ta
Đó là bản tâm…

Í a í a la la
Đông kia mi ở một mình
Thế gian cũng ở một mình như mi…

======================

Cha lo lắng chờ mẹ hiền về
Sau mười ngày xa cách ngàn cây
Thớt kia sắp sẵn đợi người dụng
Dao này kề cạnh chờ người vung

Mười ngày đằng đẵng nhoáy cái hết
Bỏ lại cô đơn những đêm dài
Đêm nay phòng hết giờ tĩnh mịch
Chỉ còn tiếng nói nhẹ bên tai

Đêm nay chắc là đêm rất dài
Nhiều chuyện tâm sự chờ người chia
Sự tình thế nào mai sẽ rõ
Cha già đón mẹ… các con chờ…

======================

Lão kia ngước mắt nhìn trời
Già đâu thể khiến người thời nhược thân
Chết cũng chỉ là đổi đời
Tiệt nhiên không phải được vào vi vu…

======================

Phật có nói
Ý dẫn đầu các pháp
Ý làm chủ, ý tạo
Thế mới biết
Dòng nghiệp lực chảy muôn thủa
Bắt đầu từ cái ý tạo tác đó

Tâm sinh ý
Vậy tâm chính là căn bản của mọi pháp
Cũng là cái cần được giải phóng hoàn toàn
Giải thoát tâm vĩnh viễn
Như lời đức Phật dạy

Sự sân hận là một trong ngũ độc
Bắt đầu bởi sự si ngốc của bản thân
Mà phân định tôi, của tôi, có tôi
Rồi từ đó tách biệt mình thành cá thể
Rồi từ đó sinh ra tâm phân biệt
Rồi từ đó tạo tác ác nghiệp
Rồi sân hận với sự si ngốc
Không biết rằng
Là đang tự dùng tay
Vả vào mặt mình vậy
Một lồng ngực rỗng không
Với tâm giải phóng
Xóa tan ngũ độc nhuốm ngũ uẩn này…

======================

Thánh địa chìm trong máu lửa
Như lời tiên tri đã truyền trước ngàn năm
Phật tính đâu dễ hủy hoại
Vì Phật tính tràn ngập khắp chúng sinh…

======================

Ơn vợ như núi thái sơn
Yêu con như sóng dạt dào biển khơi
Một lòng thờ vợ kính con
Cho tròn chữ hiếu mới trọn chồng-cha

You may also like...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *