Tổng hợp thơ tháng 02/2018

Hỡi ơi những vị sư trọc lốc
Hay những vị mũ đỏ mũ vàng
Nhồi nhét vào những tu viện to đẹp
Nhai kinh điển niệm chú mỗi ngày

Để làm gì làm gì cơ chứ
Khi kinh đâu chắc là lời của Thế Tôn
Thế tôn đâu chỉ mấy ông chia bè phái
Hay là tự phân chia thứ cấp trong đoàn

Thật buồn cười khi bắt một vị chứng quả
Phải xin lỗi vì những việc trước làm
Đức Phật đâu nói nhiều như thế
Hình như chỉ có từ “khổ” mà thôi

Tổ sư bố mấy lão chín chấm
Hay là mấy tay ai phong là rê pon chê
Vẫn ngồi trên ngai cao đạo mạo
Nghĩ mình người trời xuống độ chúng sinh

Làm gì có ban ân ban phước
Làm gì có tụng kinh thành phật
Làm gì có tu pháp đắc quả
Khi tâm còn đầy rẫy câu uế kia

Tổ sư bố bọn lợi dụng Cồ Đàm
Nêu danh Phật tử làm điều bậy bạ
Miệng lưỡi nêu lên lời tốt đẹp
Mà lòng dạ chỉ toàn tham lam

Ông Cồ Đàm cũng chỉ là người
Sinh ra rồi cũng tan thành cát bụi
Cớ sao muốn thành tiên thành phật
Khi chưa hoàn thiện được làm người

Hỡi ôi nhiều người lòng tham không đáy
Muốn cầu đạo nhưng ngại đường xa
Thích tìm lối rẽ đi đường tắt
Bước một bước là đạt thánh quả rồi

Ôi nhiều người ngu si tự phụ
Nghĩ mình thông minh hơn mọi người
Rắp tâm bất chấp đạt lợi ích
Phụ nghĩa thầy phụ thân người mang

Tâm rỗng rang lòng không mong cầu
Lợi tha nhân thân mình để dưới
Ôi pháp đó mấy ai làm được
Chỉ thích vào mấy chốn thần thông…

thiendang

===================

Một năm đánh dấu những điều mới
Khi được đánh thức trong mơ
Biết được con đường đi đã chọn
Của bao kiếp sống trước rồi

Những mong muốn thấp kém về vật chất
Sự ham giàu hay thể hiện cái tôi
Những mong cầu về tình cảm tình yêu nhỏ mọn
Đều được phá dỡ đẩy lùi dần

Một năm ghi nhận vào tháng sáu
Khi gặp gỡ vị thầy vĩ đại muôn vàn
Diện kiến người là duyên tu vạn kiếp
Là trò người là công đức muôn phần

Bản thân giờ như một kẻ phiêu du
Mặc người đời cười chê chỉ trích
Phá tan dần ảo ảnh bao bám
Hướng thanh thản thấm vào thân tâm

Vẫn là con người đầy nhục dục
Đầy ham muốn và ngũ độc chi phối
Phóng giật và luôn luôn tạo tác
Nhân quả thị hiện nghiệp bủa vây

Nhận thức rõ sự khổ ở mọi nơi
Vô ngã vô thường trong vạn pháp
Thế giới quan này chỉ là ảo ảnh
Cái tôi này không có thực đâu mà

Tha nhân hỡi thế gian này đáng thương
Hơn là giận rồi căm hờn số phận
Nhận ra chưa hay đang còn chìm đắm
Phân biệt ta-người rồi ác nghiệp sinh ra

Thầy con hỡi nói chi sao tỏ
Lòng của con luôn hướng đến người
Một lão già còm nhom héo quắt
Mà bồ đề tâm bao phủ trùng trùng

Năm vừa rồi là năm đánh dấu
Hành trình mười hai đã bắt đầu
Con vững vàng khi có thầy sát cánh
Nguyện đời này giải phóng vĩnh viễn tâm

Năm mới sang như bao năm đã đến
Hoa mai đào nở rộ để đón xuân
Cảnh trời tết bình an êm dịu
Một năm mới hướng về tha nhân

Chúc năm mới nhà nhà êm ấm
Chữ bình an sức khỏe hàng đầu
Luôn cảm thấy rằng mình hạnh phúc
Tràn ngập thanh thản trong thân tâm…

thiendang

===================

Cơn mê quay cuồng trong vọng thức
Lập lòe ánh sáng rọi xa xa
Ta tỉnh ta mê hay mê trong tỉnh
Bần thần tâm thức lại xốn xang

===================

Xuân mang mầm non tới
Hay báo hiệu tuổi già
Hay thêm nồi bánh mới
Lửa dập dìu đón xuân

===================

Có những chiều mây mù giăng giăng khắp lối
Có những ngày tiêu điều tím cả hoàng hôn
Chân đang đi mà sao nghe thấy trĩu lòng
Rừng thiêng nước cuốn hoang vu mà thấy sao lạnh người…

Có những thời êm đềm trôi qua như suối
Có những kỳ bão táp cuốn mọi đường đi
Tâm phiêu du mà sao ngỡ lạc phiêu bồng
Hồn siêu phách tán mông lung, rồi bước vô hỏa ngục

Ôi lòng người, ôi lòng người như đám mây kia
Mịt mù bao phủ khắp không thấy đâu với đâu
Để rồi lăn, để rồi trôi, để rồi cuốn theo gió kìa
Để rồi tan, để rồi kết, để rồi miên man theo ảo ảnh này

Đông qua, xuân đã về chưa?
Nỡ trôi theo bến nước nào?
Mười hai bến mà muôn trùng xa cách
Ngoảnh đằng sau mà sao gần đến thế
Rơi đổ rơi đổ, mà không ngờ sụt lấn
Cuốn theo cuốn theo từng cát bụi mịt mờ

Làm sao làm sao làm sao
Khi không thể biết trước
Khi nghĩ, khi nói, khi làm đều có tội
Khổ nhuốm khắp nhân gian
Để mỗi hơi thở, là mang tội

Đường xa mười hai vạn dặm trùng trùng
Bước đi mỗi bước biết là khổ đau
Thân thì nặng trĩu trăm ngàn tấn
Khổ tận cam lai có niết bàn…

===================

Con xin cúi đầu đảnh lễ bậc thầy vĩ đại CG của con
Người nhắc nhở con về hai chữ trưởng thành mà con phải ý thức được
Sự trưởng thành cả về nhận thức lẫn năng lực cần đạt được
Để chặn đứng sự phóng giật trong thân con
Trưởng thành về việc thu nhận thông tin
Lẫn trưởng thành về việc trao đổi thông tin
Vì các căn còn sơ đẳng nên chưa thể ý thức hết hậu quả việc đã làm
Việc ảnh hưởng tới bản thân và người xung quanh một cách vô ý hay cố ý là điều không nên có
Thực sự im lặng là điều cần thiết nhất lúc này
Để trưởng dưỡng bản tâm trong mình được hiển lộ
Cũng như là có thể theo dõi được quá trình nghiệp diễn ra mà không bị lôi vào
Điều đó hết sức quan trọng…

===================

Hoa sen hồng điểm mùi thơm ngát
Tỏa hương thơm dịu khắp bốn phương
Gốc sen là dưới bùn tanh đục
Nhưng hoa vươn nở rạng hào quang

Người như cây khô giữa mùa đông rét buốt
Bề ngoài khô cằn nhưng trong thì nhựa sống tràn trề
Người như cơn bão di chuyển ngoài biển khơi
Bề ngoài cuồn cuộn phá sóng nhưng tâm bão thì tĩnh lặng lạ thường
Người như một viễn viên kịch câm đang biểu diễn
Bề ngoài thì thể hiện muôn hình vạng trạng nhưng bên trong chỉ có một
Người như một bông sen cao quý tỏa sự ấm áp
Vươn lên giữa bùn người tanh thối mà không xa lìa, ở đó, trụ lại, gieo những mầm sen sắp nở hoa…

Thật kinh khủng sao khi sống trong một bầy người thoái hóa
Một xã hội tân tiến sản sinh ra những tệ nạn tha hóa trong từng cá thể người
Để rồi bầy người đó con nào cũng tràn trề ngũ độc
Chúng sẵn sàng ăn tươi nuốt sống nhau để thỏa mãn bản ngã
Không ngừng gây nghiệp rồi khôn ranh biến mình thành nạn nhân của xã hội
Nhưng chúng sao biết được rằng mình có thể trốn né cả thiên hạ
Nhưng không thể trốn né chính bản thân mình, tòa án nghiệp đang hoạt đông không ngừng ở bụng
Để rồi vẫn cứ trôi lăn theo dòng đời giả ảo nhưng mê hoặc
Của vật chất, lòng tham, sự ngu si và mê chấp

Người đã từng là vậy
Nhưng người nhận ra rồi vượt lên chính mình
Mầm sen trong tâm nở rộ vươn khỏi bùn đất để rồi thành bông sen thơm ngát
Chấp nhận bầy người tha hóa kia là sự vỗn dĩ là vậy trong thế giới này
Bầy người đó đáng thương hơn đáng giận, đáng được giúp đỡ hơn là trừ khử
Người nói người nợ bầy người
Nhưng bầy người nợ người đâu kém
Ôi bầy người, giống loài biết tư duy và sáng tạo
Sa ngã vào trò chơi và tự tạo dòng đời cho chính mình
Để rồi trôi lăn, trôi lăn, trôi lăn…
Người ơi sao thành người để thoát khỏi bầy người…

===================

Mơ mộng chi hỡi kẻ dại khờ
Biển pháp vô tận và bao la
Phật tính luôn trong từng thân phận
Đợi gieo mầm kết trái đơm hoa

===================

Lênh thênh giữa cuộc đời muôn nẻo
Lạc bước đưa ta về ga tàu
Người bán vé đứng sẵn chờ đợi
Bán ta vé hay chỉ ta bán vé cùng…

=================

Tự Lòng

Đường xa muôn dặm vạn trùng mây
Bước những bước chân mỏi mòn dần
Chông gai thử thách nào vật cản
Sợ nhất lòng người dễ đổi thay…

Ta còn thay đổi huống chi người
Không từ thủ đoạn chí vượt lên
Buộc phải bước tiếp luôn nhấc bước
Vì nếu mà dừng đó là lui

Cảm thông đi vì ai cũng vậy
Muốn tiến chứ có thích giật lùi
Không ghét không thù không ân oán
Với ai từng có thủ đoạn với ta

Người thủ đoạn có lý của người
Ta dính bẫy đó là ta ngu
Ta ngu nên ta phải dính bẫy
Dính bẫy nhiều rồi sẽ hết ngu

Bằng hữu bốn phương là bất tận
Tri kỷ huynh đệ được mấy ai
Tìm trăm thế gian mong may mắn
Được hảo bằng hữu sát kề vai

Chưa đi hết 30 năm cuộc đời
Chua cay mặn ngọn nếm nhẹ vị
Buồn vui sướng khổ trải êm qua
Dẫu sao đó là phúc phận lớn
Cảm ơn, cảm ơn đã đến với ta
Cảm ơn, cảm ơn đã đến với ta
Cảm ơn, cảm ơn đã đến với ta

Đời bao giờ được khổ tận cam lai
Ngày đó còn xa ngóng đợi gì
Cam lai không mong có ngày đó
Hạnh phúc đơn sơ mãn nguyện rồi

Đường xa muôn dặm vạn trùng mây
Bước cứ bước đi kệ thân xác rã rời
Chông gai thử thách là lẽ tất yếu
Cá chép vượt vũ môn sẽ hóa rồng…

Dương Minh Vương – Tự lòng cuối năm…

====================

Nhân gian hỡi
Ngọn lửa này sẽ tắt
Dòng sông này sẽ cạn
Núi sẽ thành đồng bằng
Nhưng ơn trên luôn bất diệt

Nhờ ơn trên mà sự cân bằng được xác lập
Vô minh không thành hố đen sâu thẳm
mà tạo lập lên thế giới giả ảo này
Ơn trên giữ cho thế giới này được hoạt động
bằng dòng nhân quả, bằng nghiệp báo trong tam cõi

Vì ơn trên thấm đượm trong toàn thể, cá thể
Nên những con người lạc lối và thoái hóa nhất dần nhận ra điều ấy
Họ đi tìm sự giải thoát thế giới ảo ảnh này bằng cách nương nhờ tam bảo
Tam bảo không từ chối bất kỳ đứa con nào hướng đến,
và khởi động hành trình chuyển hóa cho những đứa con

Những đứa con bắt đầu nhận ra hành trình của mình
Từ việc thân thể cấu thành từ ngũ uẩn
Đến việc con người vì ngũ độc mà hình thành nghiệp
Nhân gian trôi lăn cả hằng sa kiếp vì điều này
Việc chấm dứt nghiệp đồng nghĩa phải chấm dứt được ngũ độc kia

Ôi sự vĩ đại và tâm bồ đề của vị chân sư dìu dắt những đứa con
Ngài là hóa thân của tam bảo và hiện thân của những vị Phật
Làm sao một vị toàn giác lại có thể nhẫn nại cứu vớt từng đứa con
Trong khi sự ngu si trong chúng thì không thể đong đếm nổi
Chỉ có thể là nguyện lực và bồ đề tâm của ngài sáng tỏ khắp pháp giới này

Chỉ có từ ngài ta mới nhận ra dần rằng mình là kết tinh của ánh sáng
Rằng cuộc đời này là sự giả ảo của vô minh tạo nên
Rằng chúng sinh đã luân hồi trong hằng sa kiếp
Rằng tình yêu thương và sự thanh thản của tâm mới là điều quý giá nhất
Và hướng đến sự giải thoát vĩnh viễn của tâm như lời đức Phật đã chỉ

Hỡi những ai tự thấy mình đang chạy theo giá trị vật chất hay bản ngã tinh thần
Phân biệt giữa ta và người, từ đó làm lợi cho ta và lợi dụng người
Nhân danh con Phật hay tự nhận mình là hành giả chân chính để trục lợi
Hãy nhìn lại, nghĩ lại mục đích sống, lời nguyện, bản tâm
Hãy tính tấn… Để nhận ra chân sư trong mình…

thiendang

===================

Hỡi CG bậc thầy vĩ đại và kính ngưỡng của con
Xin cúi đầu đảnh lễ người và cảm ơn thượng đế đã cho con gặp người
Được làm “người anh em” của người là ân phước quý báu tu tập của nhiều đời nhiều kiếp
Để khi hòa mình vào cuộc sống, thì mới càng nhận ra sự quý giá vô cùng này
Khi nhìn thấy vòng sinh lão bệnh tử đến với tha nhân
Hay nhìn tha nhân và chính mình cuồng quay với biển độc của năm thứ tham sân si mạn nghi
Mới thấy cái khổ nhuốm máu và bao chùm tất cả chúng sinh
Để rồi ngày càng rõ hơn về sự vô thường vô ngã mà Đức Thế Tôn đã chỉ dạy
Thành trụ hoại không vốn dĩ là con đường của vạn vật
Không thể nào vượt qua được quy luật đó
Để rồi khát vọng trở về ánh sáng ngày càng thôi thúc bản thân
Để rồi tình yêu thương trở nên bao chùm chứ không vì cá nhân
Như người nói, nhân gian đáng thương hơn đáng trách

Chẳng như
Vì ngu si để bản thân phó mặc theo nhân quả
Vì lòng tham mà sa lầy vào vũng trũng của khát khao thỏa mãn
Vì sân hận để rồi tự làm hại chính mình
Vì kiêu mạn rồi đánh mất sự lương thiện trong thân
Vì nghi kị để rồi đánh mất chính bản thân mình
Vì phó mặc để rồi bệnh tật khổ đau reo dắt

Chứng kiến người vì tiền mà sẵn lòng làm tất cả
Người vì nghiệp mà bệnh nan y đến sớm khi còn trẻ
Người vì ” cái tôi ” không có thật mà phô trương thói hư tật xấu
Người vì sắc dục mà sẵn lòng đánh mất bản thân
Người vì mục đích mà hủy hoại lương tâm….

Nhờ ơn phước của tam bảo và của người
Con biết thêm về bản chất cuộc sống
Biết thêm về hương vị của pháp
Biết thêm về đích đến tối hậu
Biết thêm về ngũ uẩn và mười hai nhân duyên
Biết thêm về giáo pháp đại thủ ấn lẫn con đường đại toàn thiện
Biết thêm về tâm, tu tâm, rèn tâm và trụ tâm
Biết thêm về tôn giáo vĩnh hằng và ánh sáng

Để rồi thanh thản dần bao trùm và được gìn giữ…

Con xin quỳ lạy trước tam bảo
Xám hối về mọi thứ
Tha thứ hết mọi việc
Cầu nguyện toàn chúng sinh…

Thế gian này đáng thương hơn đáng trách
Nguyện nương nhờ tam bảo chở che…

=====================

 

You may also like...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *